Chương 6
Hơn 10 giờ tối, Tiêu Hải Dương vừa mới tuyên bố “sắp tới không đi đâu” vẫn cứ đi mất, Thân Bằng lặng lẽ thở dài một hơi, khoan đã, thật sự có một chút cảm giác bị vợ quản, liên quan đến chuyện hắn với Hà Xuân Vũ, không biết tại sao hắn lại có chút sợ hãi Tiêu Hải Dương. Hiện tại Tiêu Hải Dương đi rồi, có nên gọi điện thoại cho Hà Xuân Vũ không?
Thân Bằng do dự một chút, cuối cùng vẫn nghĩ thôi quên đi, hắn với Hà Xuân Vũ là không thể, Tiêu Hải Dương nói không sai, gặp lại không có ý nghĩa gì, Tiêu Hải Dương muốn quản, cứ để y quản đi.
Mấy phút sau đó, Thân Bằng vô cùng vui mừng vì mình không tự mình liên hệ Hà Xuân Vũ, bởi vì Tiêu Hải Dương tay cầm một túi nhựa quay trở lại! Đẩy cửa phòng hắn, ngồi lên giường hắn, bắt đầu cởi tất.
“Sao mày lại quay lại rồi?”
“Tao còn chưa nói sẽ đi mà.” Tiêu Hải Dương không thèm ngẩng đầu, để hai chân trần, từ túi nhựa lấy ra một đôi dép lê: “Tao đi mua bàn chải đánh răng với khăn mặt, kỳ thực khăn mặt tao dùng của mày cũng được, nhưng tao quyết định tôn trọng vệ sinh cá nhân của mày một chút.”
Thân Bằng giật mình nhìn y: “Giường này của tao có 1m50, trước hết mày có thể tôn trọng xu hướng tình dục của tao một chút không?”
“Xu hướng cái mông, tao với mày đâu phải chưa từng ngủ chung, hôm qua tao cũng ngủ chung mày ở đây mà!” Tiêu Hải Dương cầm tất đi ra ngoài, “Mày không thèm giặt tất, tao tiện tay giặt cho mày vậy, tao đúng là mắc nợ mày mà, sáng nay lại giặt quần áo cho mày hết nửa ngày!”
“Tao thật sự có xu hướng cái mông đó, không phải hù dọa mày đâu, ngủ ở đây thì mày ráng mà bảo vệ cúc hoa cẩn thận đi!” Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, Thân Bằng vẫn cởi tất đem đến phòng vệ sinh giao cho Tiêu Hải Dương: “Rồi mua có một cái khăn mặt? Lau mặt lau chân đều là nó? Mày tôn trọng vệ sinh cá nhân như vậy đó hả?”
Tiêu Hải Dương cười: “Cho tao lau mặt, cho mày lau chân!”
Thân Bằng chơi chung Tiêu Hải Dương nhiều năm như vậy thật sự không ít lần ngủ chung, nhưng lần nào cũng có nguyên nhân đặc biệt, tỷ như uống say đến bất tỉnh nhân sự, tỷ như muộn quá nên tạm thời chen chúc, tỷ như hồi trước lúc bọn họ còn nhỏ. Hiện tại bốn mắt nhìn nhau mắt to trừng mắt nhỏ, Tiêu Hải Dương ngược lại không khách khí, nằm bên trong nghịch điện thoại di động, Thân Bằng ngồi lên giường lại phát hiện vấn đề, chỉ có một cái chăn!
Chuyện này làm sao mở miệng đây, tối hôm qua cũng chỉ có một cái chăn này, cũng không phải chưa từng ngủ chung, nhưng ngày hôm nay dù sao cũng tỉnh táo, thật sự muốn đắp chung một cái chăn à???
Tiêu Hải Dương thấy hắn ở một bên lo lắng, ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, đột nhiên nở nụ cười “Hahahaha”, cười đến không ngừng được.
Thân Bằng cau mày: “Mày bị bệnh à?”
Tiêu Hải Dương nhịn cười nói: “Thân Bằng mày còn nhớ không, hồi lúc mình học trung học cơ sở, có về nhà tao, xem video ——”
Y chưa nói xong, Thân Bằng liền biết y nói đến chuyện gì, không thể kìm chế cũng cười to: “Ngu ngốc, cái mông đã lớn chưa, cởi ra cho gia nhìn?”
Tiêu Hải Dương cười đến nói cũng ngắt quãng: “Mày còn dám nói! Mày xem video này xong bảo là mông có thể đốt, bảo tao làm thí nghiệm!”
Thân Bằng cũng cười: “Mày lại nói! Tao cầm bật lửa chờ hơn nửa ngày, tay cũng sắp bỏng, mày cũng không đưa mông đến!”
“Sau đó có làm thử không ta?”
“Không có thì quần lót của mày đâu có cháy!”
Đại Kim Tử ngoài cửa không quay đầu lại đi ra ngoài, Tiểu Tùng gọi cậu: “Sao lại đi rồi, không nghe tiếp à?”
Đại Kim Tử: “Nghe cái gì, đừng có đùa! Không cược với cậu nữa!”
“Sao vậy? Không phải cũng ngủ chung sao, không phải cậu nói tình cảm hai người bọn họ đặc biệt sâu sắc à?”
Đại Kim Tử quạu đến chết được: “Hai người bọn họ tình cảm đặc biệt ngốc thì có!”
Thể loại gì đây, đã nằm trên một cái giường rồi, cũng không biết lãng mạn, chòng ghẹo chòng ghẹo, nhớ ra một hai chuyện ngu ngốc hồi còn nhỏ, còn cười haha, hai người thật sự xứng đôi mà!
Đại Kim Tử không biết, lúc cậu đi rồi hai vị kia cũng không cười nữa.
Tắt đèn xong, nữa ngày sau Tiêu Hải Dương cũng không ngủ, trong phòng tối đến mức giơ tay không thấy được năm ngón, y nhìn lưng Thân Bằng, hỏi: “Khi đó hai ta cũng mười lăm, mười sáu nhỉ?”
“Ừ.” Thân Bằng đáp.
“Vậy cũng đã mười năm rồi.”
Thân Bằng không lên tiếng, lại một lúc sau, hỏi y: “Mày mấy ngày không tới tiệm bánh rồi?”
Tiêu Hải Dương cười cười: “Tao quản lý chỗ đó giỏi hơn mày quản lý tiệm này nhiều. Tao có mặt hay không cũng như nhau, không giống mày, không có mặt không được.”
Thân Bằng cũng cười cười, thở dài nói: “Ừ…. Thật không nghĩ tới mày học mỹ thuật, cuối cùng lại đi vẽ bánh ga tô…”
Tiêu Hải Dương không nghe rõ, hỏi lại: “Mày vừa nói gì?”
Thân Bằng không lên tiếng.
Tiêu Hải Dương không vui: “Không biết từ khi nào, mày toàn quay lưng về phía tao ngủ.”
Thân Bằng vẫn không lên tiếng.
Tiêu Hải Dương cho rằng hắn ngủ rồi, đột nhiên nhớ tới cái gì, một tay chống giường, nhoài người với tay về phía đầu giường, cả người gần như áp lên người Thân Bằng.
Thân Bằng căn bản chưa ngủ, cảm thấy được động tác của y, lập tức mở mắt ra: “Gì đó?”
Tiêu Hải Dương sợ đến mức bộp một phát té lên người Thân Bằng.
“A!!! Đậu má mày làm gì vậy!”
“Tao, tao lấy sạc điện thoại!”
“Mày kêu tao là được mà!”
“Tao tưởng mày ngủ rồi… Đụng chỗ nào à?”
“Đậu má mày, ông đây bị mày đè sắp bẹp rồi”
Tiểu Tùng: Đại Kim Tử hình như cậu đi sớm quá rồi….